Người dịch: Whistle
“Tuy nhiên, nếu như ngươi ta liên thủ thì sao?”
“Không sao cả.” Chu Giáp lắc đầu, thậm chí không cần suy nghĩ nhiều, đã đưa ra đáp án khiến Tô Công Quyền kinh ngạc.
“Thạch Thành quá nhỏ, có một mình ta là đủ rồi.”
Hắn chậm rãi nói, giọng tuy không lớn, nhưng lại mang theo khí thế bá đạo không gì sánh bằng:
“Tô gia cũng vậy, Tiểu Lăng đảo cũng thế, nếu đã không cho Chu mỗ sống yên ổn, chi bằng biến mất cho rồi, có các ngươi ở đây, Thạch Thành quá mức chật chội.”
“Tất cả đều chết hết đi mới là đại thiện!”
…
Hoang sơn dã lĩnh, vắng vẻ hiu quạnh.
Cây khô, cỏ dại, côn trùng, chướng khí hỗn tạp, bên trong còn có những thi thể biến dị khó có thể loại bỏ đang ẩn nấp, nuốt chửng sinh vật sống tiến vào.
Nơi này lại có một vị công tử áo trắng bay phất phới, khí chất tuấn dật đang đứng hiên ngang trước gió.
“Công tử.”
Tô Cửu gia đáp xuống trước mặt vị công tử này, chắp tay hỏi:
“Còn muốn đi tiếp sao?”
“Ừ.” Kỷ Trạch gật đầu, đưa tay chỉ về phía hẻm núi tối đen như mực phía trước:
“Nơi đó là đâu?”
“Bẩm công tử.” Ánh mắt Tô Cửu gia hơi thay đổi:
“Nơi đó là Độc Long hạp, bên trong chướng khí dày đặc, địa khí hỗn loạn, lại có rất nhiều độc vật, hầu như không có người đi sâu vào trong đó.”
“Vậy sao?” Kỷ Trạch nhíu mày, giơ ngọc bội trong tay lên, đối chiếu phương hướng một lần nữa, nói:
“Thi thể của Kỷ Hiển hẳn là ở bên trong.”
“Sao có thể như vậy?” Tô Cửu gia kinh ngạc nói:
“Kỷ Hiển công tử đã đồng quy vu tận với tên thủ lĩnh Hỗn Thiên phỉ kia…”
“Ai nói với ngươi là bọn họ đã đồng quy vu tận?” Kỷ Trạch cười lạnh:
“Lỡ như đánh không lại, bị người ta giết rồi vứt xác ở chỗ này thì sao?”
Tuy là huynh đệ đồng tộc, nhưng Kỷ Trạch không hề tôn kính Kỷ Hiển, thậm chí còn không hề che giấu sự khinh thường trong lời nói của mình.
“Đi thôi!”
Vung tay áo lên:
“Qua đó xem thử.”
“Vâng.”
Tô Cửu gia hít sâu một hơi, vung tay lên, ra hiệu cho mọi người đi theo.
Kỷ công tử đã ra lệnh, cho dù là núi đao biển lửa bọn họ cũng phải xông vào, hơn nữa còn phải bảo vệ chu toàn, nếu không chính là thất trách.
Một canh giờ sau.
Nhờ sự chỉ dẫn của vật trong tay Kỷ Trạch, một thi thể rách rưới đã được vớt lên từ trong bùn lầy, sau khi rửa sạch sẽ liền được đặt ở ven bờ.
“Hứa lão!”
“Có lão phu.”
Lão giả vẫn luôn canh giữ bên cạnh Kỷ Trạch bước lên trước, cẩn thận kiểm tra thi thể trên mặt đất.
Thi thể không chỉ bị hủy dung, mà phần lớn da thịt bên ngoài đều bị ăn mòn, hầu như chỉ còn lại xương trắng.
“Không phải Kỷ Hiển công tử.”
Hứa lão khẽ lắc đầu:
“Nhìn khung xương, tám chín phần là tên đầu lĩnh của Hỗn Thiên phỉ Trương Bỉnh Trung, xem ra hai người họ thật sự đã bỏ mạng.”
“Ồ!”
Kỷ Trạch nhướng mày, còn chưa kịp lên tiếng thì ở phía xa lại có tiếng người vọng đến.
“Ở đây có một bộ thi thể nữa!”
“Xoạt…”
Cùng với động tác kéo lưới đánh cá đặc thù, lại có một bộ thi thể được vớt lên từ trong bùn lầy, sau khi rửa sạch sẽ được đặt song song với thi thể đầu tiên.
Nhìn khung xương cũng có thể nhận thấy rõ ràng sự chênh lệch về chiều cao của hai người lúc còn sống, Trương Bỉnh Trung có khung xương to lớn, còn Kỷ Hiển thì nhỏ bé hơn nhiều.
“Vị này là Kỷ Hiển công tử.”
Không cần phân phó, Hứa lão đã bước lên trước, kiểm tra xong liền nói:
“Hai người này lúc còn sống đều bị trọng thương, trên người có dấu vết của Hoàng Sa Vạn Lý Kiếm và Thiên Thủ Khí Phách của Trương Bỉnh Trung.”
“Vậy là lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận rồi.” Kỷ Trạch lắc đầu, khẽ thở dài:
“Vị ca ca này của ta thật sự là lỗ mãng, lại chọn đi quyết đấu một chọi một với tên giặc phỉ hung hãn kia, chẳng lẽ y không hiểu đạo lý quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ sao?”
“Công tử.”
Lúc này, Hứa lão ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngưng trọng:
“Lão phu còn chưa nói hết, trên người hai người họ, ngoài vết thương do công pháp của đối phương gây ra, còn có một loại vết thương khác.”
“Cùng một loại vết thương!”
“Hả?”
“Ồ?”
Tiếng kinh ngạc vang lên.
Kỷ Trạch cũng khựng lại, ánh mắt ra hiệu:
“Tiếp tục nói.”
“Vâng.” Hứa lão gật đầu, tiếp tục nói:
“Cường giả Hắc Thiết da dày thịt béo, xương cốt cứng như tinh cương, đao kiếm chém vào cũng khó có thể làm bị thương, cho nên dù nơi này chướng khí dày đặc, độc dịch tích tụ, thi thể vẫn có thể bảo tồn cho đến bây giờ.”
“Nhưng đã lâu như vậy, da thịt trên thi thể gần như đã bị phân hủy hết, những gì có thể nhìn thấy cũng không còn nhiều.”
Ông ta tiến lên một bước, đưa tay chỉ vào cổ, tim, eo, xương sườn của thi thể rồi nói:
“Mấy chỗ này đều phải chịu công kích vô cùng mạnh mẽ, hẳn là đòn kết liễu cuối cùng, hơn nữa không phải do hai người bọn họ gây ra cho nhau.”
“Hứa lão.” Tô Cửu gia lên tiếng:
“Ý của ngài là, lúc đó còn có một người thứ ba, người đó đã giết chết Kỷ Hiển công tử và Trương Bỉnh Trung, sau đó vứt xác ở chỗ này.”
“Không sai!”
Hứa lão gật đầu:
“Người này sau khi giết người, vì muốn tránh bị người ta phát hiện, nên đã vứt xác ở chỗ này, mượn độc chướng nơi đây để phân hủy thi thể.”
“Ông chắc chứ?” Kỷ Trạch nheo mắt:
“Có thể đồng thời giết chết Kỷ Hiển và tên đầu lĩnh Trương Bỉnh Trung kia, chắc chắn là cường giả Hắc Thiết đỉnh phong, loại người này, cả Xích Tiêu quân cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay!”
Hơn nữa, mỗi người đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
“Chưa chắc đã là cao thủ lợi hại như vậy.” Dung Nguyệt ở bên cạnh, đôi mắt đẹp chớp động, nói:
“Cũng có khả năng là người này nhân lúc Kỷ Hiển và Trương Bỉnh Trung lưỡng bại câu thương, sau đó ngư ông đắc lợi, chẳng phải Hứa lão cũng nói rồi sao, trên người bọn họ có vết thương do công pháp của đối phương gây ra.”
“Không sai.”
Hứa lão gật đầu:
“Nhưng dù sao thì tu vi của người này cũng cực kỳ lợi hại, nếu như gặp phải, e rằng lão phu cũng… không phải là đối thủ của hắn.”
“Ai đang ở đó?”
“Tuy nhiên, nếu như ngươi ta liên thủ thì sao?”
“Không sao cả.” Chu Giáp lắc đầu, thậm chí không cần suy nghĩ nhiều, đã đưa ra đáp án khiến Tô Công Quyền kinh ngạc.
“Thạch Thành quá nhỏ, có một mình ta là đủ rồi.”
Hắn chậm rãi nói, giọng tuy không lớn, nhưng lại mang theo khí thế bá đạo không gì sánh bằng:
“Tô gia cũng vậy, Tiểu Lăng đảo cũng thế, nếu đã không cho Chu mỗ sống yên ổn, chi bằng biến mất cho rồi, có các ngươi ở đây, Thạch Thành quá mức chật chội.”
“Tất cả đều chết hết đi mới là đại thiện!”
…
Hoang sơn dã lĩnh, vắng vẻ hiu quạnh.
Cây khô, cỏ dại, côn trùng, chướng khí hỗn tạp, bên trong còn có những thi thể biến dị khó có thể loại bỏ đang ẩn nấp, nuốt chửng sinh vật sống tiến vào.
Nơi này lại có một vị công tử áo trắng bay phất phới, khí chất tuấn dật đang đứng hiên ngang trước gió.
“Công tử.”
Tô Cửu gia đáp xuống trước mặt vị công tử này, chắp tay hỏi:
“Còn muốn đi tiếp sao?”
“Ừ.” Kỷ Trạch gật đầu, đưa tay chỉ về phía hẻm núi tối đen như mực phía trước:
“Nơi đó là đâu?”
“Bẩm công tử.” Ánh mắt Tô Cửu gia hơi thay đổi:
“Nơi đó là Độc Long hạp, bên trong chướng khí dày đặc, địa khí hỗn loạn, lại có rất nhiều độc vật, hầu như không có người đi sâu vào trong đó.”
“Vậy sao?” Kỷ Trạch nhíu mày, giơ ngọc bội trong tay lên, đối chiếu phương hướng một lần nữa, nói:
“Thi thể của Kỷ Hiển hẳn là ở bên trong.”
“Sao có thể như vậy?” Tô Cửu gia kinh ngạc nói:
“Kỷ Hiển công tử đã đồng quy vu tận với tên thủ lĩnh Hỗn Thiên phỉ kia…”
“Ai nói với ngươi là bọn họ đã đồng quy vu tận?” Kỷ Trạch cười lạnh:
“Lỡ như đánh không lại, bị người ta giết rồi vứt xác ở chỗ này thì sao?”
Tuy là huynh đệ đồng tộc, nhưng Kỷ Trạch không hề tôn kính Kỷ Hiển, thậm chí còn không hề che giấu sự khinh thường trong lời nói của mình.
“Đi thôi!”
Vung tay áo lên:
“Qua đó xem thử.”
“Vâng.”
Tô Cửu gia hít sâu một hơi, vung tay lên, ra hiệu cho mọi người đi theo.
Kỷ công tử đã ra lệnh, cho dù là núi đao biển lửa bọn họ cũng phải xông vào, hơn nữa còn phải bảo vệ chu toàn, nếu không chính là thất trách.
Một canh giờ sau.
Nhờ sự chỉ dẫn của vật trong tay Kỷ Trạch, một thi thể rách rưới đã được vớt lên từ trong bùn lầy, sau khi rửa sạch sẽ liền được đặt ở ven bờ.
“Hứa lão!”
“Có lão phu.”
Lão giả vẫn luôn canh giữ bên cạnh Kỷ Trạch bước lên trước, cẩn thận kiểm tra thi thể trên mặt đất.
Thi thể không chỉ bị hủy dung, mà phần lớn da thịt bên ngoài đều bị ăn mòn, hầu như chỉ còn lại xương trắng.
“Không phải Kỷ Hiển công tử.”
Hứa lão khẽ lắc đầu:
“Nhìn khung xương, tám chín phần là tên đầu lĩnh của Hỗn Thiên phỉ Trương Bỉnh Trung, xem ra hai người họ thật sự đã bỏ mạng.”
“Ồ!”
Kỷ Trạch nhướng mày, còn chưa kịp lên tiếng thì ở phía xa lại có tiếng người vọng đến.
“Ở đây có một bộ thi thể nữa!”
“Xoạt…”
Cùng với động tác kéo lưới đánh cá đặc thù, lại có một bộ thi thể được vớt lên từ trong bùn lầy, sau khi rửa sạch sẽ được đặt song song với thi thể đầu tiên.
Nhìn khung xương cũng có thể nhận thấy rõ ràng sự chênh lệch về chiều cao của hai người lúc còn sống, Trương Bỉnh Trung có khung xương to lớn, còn Kỷ Hiển thì nhỏ bé hơn nhiều.
“Vị này là Kỷ Hiển công tử.”
Không cần phân phó, Hứa lão đã bước lên trước, kiểm tra xong liền nói:
“Hai người này lúc còn sống đều bị trọng thương, trên người có dấu vết của Hoàng Sa Vạn Lý Kiếm và Thiên Thủ Khí Phách của Trương Bỉnh Trung.”
“Vậy là lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận rồi.” Kỷ Trạch lắc đầu, khẽ thở dài:
“Vị ca ca này của ta thật sự là lỗ mãng, lại chọn đi quyết đấu một chọi một với tên giặc phỉ hung hãn kia, chẳng lẽ y không hiểu đạo lý quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ sao?”
“Công tử.”
Lúc này, Hứa lão ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngưng trọng:
“Lão phu còn chưa nói hết, trên người hai người họ, ngoài vết thương do công pháp của đối phương gây ra, còn có một loại vết thương khác.”
“Cùng một loại vết thương!”
“Hả?”
“Ồ?”
Tiếng kinh ngạc vang lên.
Kỷ Trạch cũng khựng lại, ánh mắt ra hiệu:
“Tiếp tục nói.”
“Vâng.” Hứa lão gật đầu, tiếp tục nói:
“Cường giả Hắc Thiết da dày thịt béo, xương cốt cứng như tinh cương, đao kiếm chém vào cũng khó có thể làm bị thương, cho nên dù nơi này chướng khí dày đặc, độc dịch tích tụ, thi thể vẫn có thể bảo tồn cho đến bây giờ.”
“Nhưng đã lâu như vậy, da thịt trên thi thể gần như đã bị phân hủy hết, những gì có thể nhìn thấy cũng không còn nhiều.”
Ông ta tiến lên một bước, đưa tay chỉ vào cổ, tim, eo, xương sườn của thi thể rồi nói:
“Mấy chỗ này đều phải chịu công kích vô cùng mạnh mẽ, hẳn là đòn kết liễu cuối cùng, hơn nữa không phải do hai người bọn họ gây ra cho nhau.”
“Hứa lão.” Tô Cửu gia lên tiếng:
“Ý của ngài là, lúc đó còn có một người thứ ba, người đó đã giết chết Kỷ Hiển công tử và Trương Bỉnh Trung, sau đó vứt xác ở chỗ này.”
“Không sai!”
Hứa lão gật đầu:
“Người này sau khi giết người, vì muốn tránh bị người ta phát hiện, nên đã vứt xác ở chỗ này, mượn độc chướng nơi đây để phân hủy thi thể.”
“Ông chắc chứ?” Kỷ Trạch nheo mắt:
“Có thể đồng thời giết chết Kỷ Hiển và tên đầu lĩnh Trương Bỉnh Trung kia, chắc chắn là cường giả Hắc Thiết đỉnh phong, loại người này, cả Xích Tiêu quân cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay!”
Hơn nữa, mỗi người đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
“Chưa chắc đã là cao thủ lợi hại như vậy.” Dung Nguyệt ở bên cạnh, đôi mắt đẹp chớp động, nói:
“Cũng có khả năng là người này nhân lúc Kỷ Hiển và Trương Bỉnh Trung lưỡng bại câu thương, sau đó ngư ông đắc lợi, chẳng phải Hứa lão cũng nói rồi sao, trên người bọn họ có vết thương do công pháp của đối phương gây ra.”
“Không sai.”
Hứa lão gật đầu:
“Nhưng dù sao thì tu vi của người này cũng cực kỳ lợi hại, nếu như gặp phải, e rằng lão phu cũng… không phải là đối thủ của hắn.”
“Ai đang ở đó?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo